6/1/2019

06/01/2019

#Khoảngnghỉ #xemđào #familytime #bốvàmẹ #khônglàmgì #quênhà #khôngđâubằnggiađình

Về nhà tôi cảm thấy mình tăng cân chút đỉnh.

Sáng bố chở cả nhà lên phố ăn phở bò Nam Định kèm 5000 bánh quẩy. Phở Nam Định thơm, nước dùng trong và ngọt. Thịt ít nhưng thanh và đôi phần nhẹ nhàng thanh tao, ít béo. Mà ăn sáng ở Nam Định là phải ăn thật sớm, 7h30 đến nghe chừng chỉ ăn bèo nhèo húp nước phở đục thôi. Bố tôi kể như vậy.

Không làm gì.

Tôi nghĩ tôi đang trong khoảng nghỉ ngơi của mình. Ăn sáng, nhâm nhi chút cà phê nâu nóng mà theo đúng cách gọi của người Thành Nam là Cà Phê Màu. Cứ thế, mùi cà phê khét manh, mùi của mùa đông sương mù sáng sớm, mùi của cỏ xanh và cây cối xung quanh hồ Vị Xuyên. Nó thật là một khoảng thời gian thư giãn và thoải mái tột cùng. Chỉ ước ngồi mãi đó mà nhìn trời nhìn cây.

Nam Định sống chậm lắm!

Tôi cũng chậm lại đến chây ỳ xung quanh cái không gian lành lạnh mờ mờ đục đục này.

Đôi khi tôi nghĩ hay bỏ hết nhỉ, về nhà ăn cơm mẹ nấu, ngồi xe bố lái, uống cà phê khét lẹt của cái đất này.

Nghĩ xong tôi lại cười, đứng dậy cầm sách đọc. Đọc được 5p thì ngủ.

duc buiComment