Tôi nghĩ mình sẽ làm cái gì hay ho vào năm 2019 nhỉ?

Tiêu đề 2-01.png

Anh bạn Grab thả tôi xuống góc đường Trần Hưng Đạo giao với Quang Trung cho đỡ ngược chiều, tranh thủ chạy thêm cuốc nữa đủ cái bánh chưng làm quà cho gia đình.

Tôi bộ nhanh trên vỉa Hè Quang Trung băng qua Trung tâm văn hóa Nhật Bản và mấy cửa hàng nhỏ bán thịt xiên đã bắt đầu thơm nức nở mùi nướng.

Mở cửa quán cà phê.

Tiếng Leng keng của chiếc chuông kêu len lẫn với tiếng ting ting của Iphone tính tiền quốc Grab.

Chưa đông người.

Mùi cà phê rang cháy và mấy tiếng xèo xèo đã làm tôi phấn kích hơi chút rồi đấy!

Chọn nhanh cho mình một chỗ ngồi ưa thích gần cửa ra vào đối diện cái máy rang cà phê, tôi gỡ đồ, lấy máy tính và nhanh chóng order một cốc Cà Phê Trứng, không quên cười nhẹ hoa hậu thân thiện với em gái nhỏ nhắn tên Mei.

Tôi khởi đầu một ngày mới như vậy.



Hôm nay làm gì?

Tôi phải viết cho xong mấy cái việc cần làm của tôi năm tới - 2019 với tiêu đề ngắn gọn :


"Làm cái gì vào năm 2019 bây giờ nhỉ?"


Lập kế hoạch năm mới là một vấn đề hơi cũ đôi khi mang dáng dấp của sự giáo điều trên phân. Tôi lại cứ sợ ai đó nhìn mình với ánh mắt của kẻ "dạy đời" hợp hĩnh và sợ nhất người ta nói câu "Mấy thằng nói đạo lí thường sống...".

Đạo thì chưa tới mà sống cũng chưa ngoan, tôi nghĩ mình cứ bình thường có gì nói đấy. Vui vui cái thú viết văn, thú thú đôi ba cái câu chữ để giải trí những lúc u sầu hay bồi hồi nhớ mong.

Và vì cuộc sống đôi khi nó trôi nhanh quá, có mấy thời gian rảnh rỗi khi mà ngồi ăn bánh chưng, húp tý canh khoai tây nấu xương hay canh dưa chua đuôi lợn, có mấy tý rảnh rỗi mà tưới cây ngắm hoa, chơi chim pha trà,... Nó trôi nhanh mà nhiều lúc tôi quên mất mình sẽ phải làm gì tiếp theo, mất định hướng, mất mục tiêu, như vậy thì buồn chết!.

Mấy lời tự nhủ hay tự hứa, tự cải thiện bản thân năm mới bằng mồm đêm 30 giao thừa nó sẽ trôi thật nhanh cùng với mấy chầu bia khai xuân, đĩa giò chả hay miếng bánh chưng ngập dầu rán giòn ăn kèm mắm Phú Quốc. Tôi tự thấy mình cần viết ra càng sớm càng tốt trước khi cái bụng này tràn ngập đồ ăn thay vì chữ nghĩa.


Cà phê trứng đã được đem tới. 

Tôi làm một ngụm lớn cốt là để nạp thật nhiều Cafein vào đầu nhằm hé mở bổ não đang hơi lười sau giấc ngủ ban tối.

Nhiều bọt trứng. Hơi ngấy.

Dò dẫm một hồi tôi vẫn chưa chạm được đầu lưỡi đến phần cà phê bên dưới cứ như thể con muỗi vằn đói cơm đang oằn mình cong mông cắm cho kì được cái kim nhỏ bé lên bụng của một người đàn ông da dày nhiều mỡ do uống bia.

Hơi hụt hẫng.

Tôi xin thêm 1 shot cà phê nhẹ để tăng thêm gia vị cho muốn trứng đánh này.

Thật tuyệt vời! 

Món cà phê đã trở nên thú vị hơn hẳn.

...



Mỡ não, Nơ ron đã hoạt động trơn chu, tôi viết liền 03 câu hỏi định hướng như bên dưới:

Mày là ai?
Mày sẽ trở thành ai vào năm 2019?
Và làm cách nào mày sẽ trở thành người đó?"


Để nói về thói quen viết kế hoach, tôi đã bắt đầu cách đây 03 năm do âm thầm đọc một cuốn sách màu đỏ bìa trắng nổi bật có tên "Never Eat Alone” ( Đừng bao giờ đi ăn một mình ) của tác giả Keith Ferrazzi. Đó là lúc tôi bắt đầu chập chững những bước nhỏ của một Food Photographer, cuốn sách xuất hiện như một kinh thánh sứ mệnh soi chỉ cuộc đời tôi đến với sự thông suốt. Nghe hơi trừu tượng. Đại để tôi như một nhà thám hiểm trên sa mạc, trên tay đã có cuốn bản đồ mà quên chưa hỏi cách sử dụng La bàn như nào.

Mấy mục tiêu của tôi trong các năm 2016 - 2017 - 2018 như sau :

Untitled-1-02.jpg

2016 : Mục tiêu : Mày phải trở thành nhiếp ảnh gia ẩm thực giỏi nhất Hà Nội. 

2017 :  Blogger thì sao? Mày phải chia sẻ. Mày phải trở thành Blogger chia sẻ và hãy mở workshop đầu tiên.

2018 : Mày phải trở thành nhiếp Ảnh Gia Ẩm Thực của Việt Nam. Hoạt động ở cả HCM và HN.


Nhưng đó chỉ là đề mục thôi, còn cách làm và cách tạo dựng một kế hoạch hoàn hảo để đạt được điều đó như nào?



Cà phê đã ngấm.

Não đã mở.

Quán cà phê đã đông.

Thỉnh thoảng lại có nhóm bạn trẻ thanh xuân đi vào xúng xính áo váy và đẫy đà trang điểm khiến lòng người viết văn có đôi chút phân tâm và xốn xang. Thôi mặc kệ. Việc mình mình lo trước đã.

0D146195-7342-4CA3-BFD3-D37F99B63144.JPG



Rất đơn giản! Về mặt lí thuyết và kinh nghiệm, tôi hay chia làm 03 bước như sau :

Bước 01 :
”Mày là ai?
Mày sẽ trở thành ai vào năm 2019?
Mày muốn cái gì nhất trong năm 2019 của mày?”

Ở bước này, tôi viết nhanh thật nhanh tất cả các điều, các thứ, các việc,… mà tôi nghĩ ra được, tôi muốn nhất, tôi thích nhất vào đây. Sau một vài thời gian suy nghĩ và dùng não, tôi chọn ra 05 việc mà tôi cảm thấy đó là điều quan trọng nhất và có thể làm được nếu như mình cố gắng.

Tất nhiên, tôi sẽ không chọn mấy điều vô lí đến phi lí, kiểu như :” Mày sẽ trở thành cầu thủ bóng rổ giỏi nhất” hay là “mày sẽ trở thành phi hành gia ”. Hoặc những điều hiển nhiên đơn giản đến tầm thường như :” Mày sẽ trở thành Nhiếp ảnh gia ẩm thực đẹp trai nhất". ( Ha ha ha )

38-03.jpg

Down cái form này về và bắt đầu trả lời câu hỏi đi nào.

Untitled-1-04.jpg


Mùi cà phê cháy hơi khét.

Tiếng xào xạc tuần tự

Tôi nhìn sang tay phải nơi có anh bạn Chuyên viên Rang cà phê với máu tóc vàng bổ luống 5:5 đang từ từ cho hạt cà phê vào cái máy rang đang xay theo từng hồi nhỏ, không quên show off chút đỉnh khả năng và sự ngầu bảnh lạnh lùng của mình.

Trong cái thời điểm đó, không gian mờ mờ bởi khói, leo lắt qua mấy khe sáng nhỏ từ của sổ khiến người ta liên tưởng đang ngồi trong film trường của một bộ phim Hô Li Út.

Thú vị thật!

EA493464-A9F6-41EE-8F37-6A9D9CA415C0.JPG

Bước 2 : Làm thế nào để đạt được điều đó bây giờ?
( bước này sử dụng nhiều nơ ron thần kinh hơn cả.)

Ở bước này, tôi vận dụng số cafein vừa nạp vào để triển khai thật nhanh từng đầu mục trong Bước 01 với mẫu câu hỏi ngắn gọn như sau :

Làm thế nào để đạt được…???

Ví dụ :

Làm thế nào để mày sẽ trở thành người có tầm ảnh hưởng hơn trong giới nhiếp ảnh Ẩm Thực Việt Nam. Người mà khi nhắc đến Nhiếp Ảnh Gia Ẩm Thực là sẽ nghĩ đến mày đầu tiên.????

Nghe có vẻ hơi gáy! Nhưng tôi cho phép tôi gáy trong lúc viết mục tiêu. Không thử sao biết đúng không?

Tôi triển khai như sau :

5-05.jpg

Từ các công việc trên, tôi lại tiếp trục triển khai mục tiêu rõ ràng hơn bằng mẫu câu hỏi bên dưới :

“Muốn làm được… thì mày phải…”

Ví dụ : Muốn Show Your Work thú vị thì mày phải làm gì?

06-06.jpg



Có một sự thật ở bước này là tôi phải đi đến tận cùng của công việc, càng chi tiết bao nhiêu, càng rõ ràng bao nhiêu thì tôi càng dễ dàng từng bước đạt được mục tiêu bấy nhiêu. Và bởi vì cái tính chây lười của tôi sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào những khi mất phương hướng thì việc viết thật chi tiết và gach xóa những công việc đã hoàn thành giúp tôi rất nhiều trong việc rà soát tiến độ của mục tiêu để không chậm trễ và đội vốn như tuyến đừng sắt Cát Linh - Hà Đông.


Trời đã dần về chiều.

Nắng đang dần xanh lên và ngà ngà đổ bóng dài sau chiếc bàn.

Trên mặt bàn, ướt át vài giọt nước do chiếc cốc cà phê đá đã tan hết.

Tôi ngà ngà phê cà phê.

Bảng ghi chép đã chật chội, chi chít các công việc và các chi tiết kế hoạch rồi, giờ đến lúc chốt deal thôi.


Bước 03 : Vậy cuối cùng công việc cần làm là gì?

Ở bước này, tôi tổng hợp lại tất cả các công việc cuối cùng của dòng triển khai và liệt kê lại vào từng Note. Ví dụ :

12.jpg



Đôi khi công việc này là kết quả của công việc kia. Cứ thế, tấm bảng kế hoạch 2019 đã được hình thành một cách chi tiết và có lề lối nhất. 

Tôi viết các đề mục này ra một tờ giấy A4 và đợi ngày về SG để dán ngay lên miếng tường trắng trước gương, đó là thứ tôi sẽ nhìn vào đầu tiên sau khi ngủ dậy.

Làm được việc gì, tôi sẽ gạch bỏ ngay việc đó ra khỏi từ A4 và không suy nghĩ lại về nó nữa. Bằng cách đó, tôi luôn chắc chắn rằng mình đang theo đúng kế hoạch cá nhân của năm 2019

123.jpg

Có một sự thật, tôi hay tự nhủ với bản thân như một cách để mọi việc không diễn ra một cách quá nhanh và gấp gáp. Đó là Mày cứ cố gắng hết sức rồi để cuộc đời làm phần việc còn lại của nó. Hay nói một cách nhẹ nhàng và bớt văn vẻ hơn : 100% khối lượng công việc làm được được chia đều cho 50% sự cố gắng và 50% là kệ mẹ nó để nó tự chạy.”

Tôi thấy đúng thật sự.

Ví dụ như trong cái cuộc đời 28 năm nay lẻ mấy ngày này tôi mới bị trở lại của mụn trứng cá vùng cằm và cổ do một lí do nghe có phần phản dame : “Dùng quá nhiều mỹ phẩm trị mụn để trị mụn nhỏ, vô hình chung là môi trường để mụn to xuất hiện.”

Tôi cố gắng đê da mặt mình đẹp và ko có mụn trứng cá một cách mù quáng để mặt tôi nát còn hơn lúc chưa làm. Thật là thú vị.

Cố quá thì quá cố là có cơ sở của nó.

Quán cà phê đã lác đác người, tôi cũng đã ngà ngà phê và đuối đuối sức. 

Trong cái sự đờ đẫn đó, bụng đang réo lên mấy hồi đòi khổ chủ nạp năng lượng sau 01 ngày có dùng hơi nhiều nơ ron. 

Cuốn kế hoạch đã đầy đủ công việc và mục tiêu. Công việc này đôi khi kiến tôi mất nguyên một ngày cà phê.

Có đáng không? Đáng chứ nhỉ.

Tôi đứng dậy, xin bill, tính tiền và ra về sau tiếng ting ting của cửa ra vào quán cà phê và ting ting của tài khoản trừ 250 nghìn đồng.

duc buiComment